Timothy: I Cô-rinh-tô 7:17-24

10,150 views

Timothy: I Cô-rinh-tô 7:17-24
Sống Theo Tiếng Gọi của Chúa

17 Trừ khi như Đức Chúa Trời đã chia phần cho ai nấy khi Chúa đã gọi mỗi người, thì họ hãy bước đi như vậy. Ấy đó là điều tôi chỉ định trong hết thảy các Hội Thánh.

18 Có ai được gọi mà đã chịu cắt bì chăng? Người ấy đừng trở nên không chịu cắt bì. Có ai được gọi trong sự không chịu cắt bì chăng? Người ấy đừng chịu cắt bì.

19 Sự chịu cắt bì chẳng là gì, sự không chịu cắt bì cũng chẳng là gì; mà là sự giữ các điều răn của Thiên Chúa.

20 Mỗi người hãy ở lại trong sự kêu gọi mà người ấy được kêu gọi.

21 Ngươi được gọi làm nô lệ chăng? Chớ lo lắng cho mình. Nhưng nếu ngươi có thể được tự do, thì hãy dùng cơ hội đó là hơn.

22 Vì người trong Chúa được gọi làm nô lệ là người tự do của Chúa. Cũng vậy, người tự do được gọi, thì là nô lệ của Đấng Christ.

23 Các anh chị em đã được chuộc bằng giá cao, chớ trở nên những nô lệ của loài người.

24 Hỡi các anh chị em cùng Cha! Mỗi người được gọi ở trong chỗ nào thì cứ ở trong chỗ ấy với Đức Chúa Trời.

Kính lạy Đức Chúa Trời là Cha Yêu Thương của con. Con kính dâng lên Cha lời tôn vinh và cảm tạ. Lại thêm một ngày mới Cha ban cho con với sự quan phòng thành tín của Ngài trên con. Cha vẫn ban cho con có cơ hội thông công và chia sẻ Lời Chúa với anh chị em cùng đức tin của con. Cha vẫn ban cho con có Lời Hằng Sống của Thiên Chúa để suy ngẫm. Con biết ơn Cha. Nguyện mọi vinh quang mãi thuộc về Ngài. Con cầu xin Đấng Christ cất đi những mệt mỏi và đau ốm trong thân thể xác thịt của con. Con cầu xin Đức Thánh Linh ban sự thông hiểu Lời Chúa cho con. Con cảm tạ Đấng Christ và Đức Thánh Linh.

Thưa Cha, con xin trình bày sự suy ngẫm của con về I Cô-rinh-tô 7:17-24 như sau:

Câu 17: Con hiểu rằng, Cha có tiếng gọi chung cho những ai tin nhận sự cứu rỗi của Ngài, nhưng Ngài cũng có tiếng gọi riêng cho một số người trong Hội Thánh. Nếu ai không nhận được tiếng gọi riêng thì người ấy cứ ở lại trong môi trường, hoàn cảnh sống, công việc làm hiện tại nếu các sự đó không sai nghịch Lời Chúa. Ai nhận được tiếng gọi riêng thì phải vâng theo sự kêu gọi đó, như có người được kêu gọi vào các chức vụ: sứ đồ, người chăn và giảng dạy Lời Chúa, người rao giảng Tin Lành… Ngoài ra, Chúa cũng có tiếng gọi riêng cho mỗi người liên quan đến sự học hành, công việc làm, chức vụ trong xã hội, sự kết hôn, nơi sinh sống…

Câu 18 và câu 19: Ngay từ thời Phao-lô đã có những người giảng dạy tà giáo trong Hội Thánh, họ dạy rằng: người tin nhận Tin Lành phải chịu cắt bì, phải kiêng cữ các thức ăn bị kể là không tinh sạch trong thời Cựu Ước, phải giữ bảy kỳ lễ hội trong Cựu Ước. Ngày nay, còn có thêm tà giáo dạy người tin nhận Tin Lành phải phát âm danh xưng Đức Chúa Trời và Jesus theo cách phát âm của tiếng Hê-bơ-rơ. Và còn rất là nhiều tà giáo khác. Nhưng thực tế, người tin nhận Tin Lành chỉ cần thật lòng ăn năn tội, hoàn toàn tin nhận sự chết chuộc tội của Đấng Christ. Sau đó, chịu báp-tem vào trong danh của Thiên Chúa, rồi sống nếp sống mới không phạm tội, tức là không vi phạm các điều răn của Thiên Chúa. Các điều răn của Thiên Chúa bao gồm Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời, Điều Răn Mới của Đấng Christ, và Điều Răn Nên Thánh của Đức Thánh Linh.

Câu 20: Sự kêu gọi chung của Đức Chúa Trời dành cho tất cả mọi người là sự kêu gọi ăn năn tội, tin nhận Tin Lành Cứu Rỗi của Ngài. Ai đã thật lòng tin nhận Tin Lành thì phải trung tín, ở lại trong sự tin nhận đó, sống nếp sống mới của người đã được dựng nên mới. Sự kêu gọi riêng của Đức Chúa Trời cho một số người là kêu gọi vào các chức vụ và các công việc trong Hội Thánh; cùng với sự Đức Thánh Linh ban cho họ các ân tứ để thi hành các chức vụ và các công việc ấy, như đã được dạy trong I Cô-rinh-tô 12. Những người được gọi vào trong các chức vụ và công việc trong Hội Thánh cũng phải trung tín, ở lại trong các chức vụ và các công việc ấy.

Câu 21 và 22: Vào thời của Phao-lô, có chế độ nô lệ. Chúa muốn những người nô lệ tin Chúa thì chớ lo lắng về hoàn cảnh của mình, mà cứ phó thác đời sống mình cho Chúa và hết lòng sống theo Lời Chúa. Khi Chúa mở đường cho có cơ hội ra khỏi hoàn cảnh làm nô lệ thì hãy tiếp nhận. Người làm nô lệ mà tin Chúa thì thực tế, đã trở thành người tự do trong Chúa. Vì được thoát khỏi ách nô lệ của tội lỗi. Sự tự do về tinh thần là quý hơn nhiều, so với sự tự do về thể xác. Dù là người có địa vị tự do trong xã hội nhưng khi tin Chúa thì người ấy trở thành nô lệ của Chúa. Có nghĩa là người tin Chúa phải hoàn toàn vâng phục Chúa, sống cho Chúa và chết cho Chúa.

Câu 23: Mỗi một con dân Chúa được chuộc ra khỏi sự nô lệ tội lỗi và thoát khỏi hậu quả của tội lỗi, bởi sự hy sinh mạng sống của Đấng Christ trên thập tự giá. Đó là cái giá cao nhất đã được Thiên Chúa trả ra để cứu chuộc họ. Vì Đấng Christ chính là Thiên Chúa trở nên loài người. Vào thời của Phao-lô, có nhiều con dân Chúa là người nô lệ nên lời dạy “chớ trở nên những nô lệ của loài người” không nói về sự nô lệ phần thể xác mà nói về sự nô lệ phần thuộc linh. Có nghĩa là con dân Chúa không vâng phục bất cứ ai những gì không đúng với Lời Chúa.

Câu 24: Một lần nữa, Phao-lô lặp lại lời đã khuyên trong câu 20, ai được gọi trong chỗ nào thì cứ ở trong chỗ ấy. Nhưng ông thêm: “với Đức Chúa Trời”. Mỗi con dân Chúa cứ ở trong chỗ Đức Chúa Trời đã định cho mình với sự hiện diện của Ngài. Có nghĩa là họ thờ phượng và phụng sự Đức Chúa Trời ngay trong chỗ mà Đức Chúa Trời đặt để họ. Từ xưa đến nay, trong Hội Thánh có nhiều người không có sự kêu gọi của Chúa nhưng muốn cầm quyền cai trị trong Hội Thánh, hoặc muốn làm người giảng dạy Lời Chúa. Họ trở thành những kẻ gây rối trong Hội Thánh.

Thưa Cha, xin Cha giúp cho con dân của Ngài hiểu rõ sự dạy dỗ trong phân đoạn Thánh Kinh này, để ai nấy sống đẹp ý Ngài và tích cực dự phần xây dựng Hội Thánh. Con cảm tạ Cha. A-men!

Trong ân điển của Đức Chúa Jesus Christ.

Huỳnh Christian Timothy
05/05/2023