Timothy: I Cô-rinh-tô 4:1-13

5,966 views

Timothy: I Cô-rinh-tô 4:1-13
Gương của Các Sứ Đồ

1 Vậy, ai nấy hãy xem chúng tôi như những tôi tớ của Đấng Christ và những quản gia cho các sự mầu nhiệm của Thiên Chúa.

2 Tuy nhiên, sự đòi hỏi nơi những quản gia là sự một người phải được xem là trung tín.

3 Đối với tôi, hoặc bị tra xét bởi các anh chị em, hoặc bị tra xét bởi loài người, ấy là việc rất nhỏ. Tôi cũng chẳng tự tra xét mình.

4 Vì tôi chẳng thấy mình có điều gì đáng tội. Nhưng tôi cũng không bởi đó mà được xưng là công chính. Đấng tra xét tôi là Chúa.

5 Vậy, chớ phán xét trước thời hạn, cho tới khi Chúa đến. Ngài là Đấng sẽ chiếu sáng những sự giấu kín trong sự tối tăm và bày ra những ý định trong những tấm lòng. Bấy giờ, mỗi người sẽ được khen bởi Đức Chúa Trời.

6 Hỡi các anh chị em cùng Cha! Vì cớ các anh chị em, tôi đã áp dụng những sự này cho chính mình tôi và A-bô-lô để các anh chị em học tập nơi chúng tôi, không nghĩ quá điều đã được chép, để không một ai kiêu ngạo, vì người này mà nghịch lại người kia.

7 Vì sự gì phân biệt ngươi với người khác? Sự gì ngươi có mà không do ngươi nhận lãnh? Nếu ngươi cũng nhận lãnh sao ngươi khoe mình như ngươi chẳng từng nhận lãnh?

8 Các anh chị em được no đủ rồi. Các anh chị em được giàu có rồi. Các anh chị em đã cai trị như vua mà không cần chúng tôi. Tôi thật mong rằng, các anh chị em đã cai trị như vua để chúng tôi cũng đồng trị với các anh chị em!

9 Vì tôi nghĩ rằng, sau hết, Đức Chúa Trời đã phô bày chúng tôi là các sứ đồ ra, như những người bị định cho sự chết. Vì chúng tôi bị làm trò cho thế gian, cho các thiên sứ, và cho nhiều người.

10 Chúng tôi ngu dại vì cớ Đấng Christ nhưng các anh chị em khôn sáng trong Đấng Christ. Chúng tôi yếu đuối nhưng các anh chị em mạnh mẽ. Các anh chị em cao quý nhưng chúng tôi thấp hèn.

11 Cho tới thời điểm hiện tại, chúng tôi vẫn đói, vẫn khát, vẫn trần truồng, vẫn bị đánh, vẫn lang thang không nhà.

12 Chúng tôi dùng chính tay mình làm việc khó nhọc; bị rủa sả, chúng tôi chúc phước; bị bách hại, chúng tôi chịu đựng;

13 bị mắng chửi, chúng tôi van nài; chúng tôi trở nên như rác rến của thế gian, cặn bã của mọi sự, cho đến ngày nay.

Kính lạy Đức Chúa Trời là Cha Yêu Thương của con. Con kính dâng lên Cha lời tôn vinh và cảm tạ. Mỗi một ngày mới đến trong cuộc đời của chúng con thì sự thương xót của Ngài cũng tươi mới, tuôn đổ trên con dân của Ngài. Ngài luôn giàu lòng tha thứ những sự vi phạm của chúng con, mặc cho chúng con các ân huệ của Ngài. Điều quan trọng hơn hết là Ngài nuôi dưỡng linh hồn chúng con bằng Lời Hằng Sống của Thiên Chúa. Con cảm tạ Ngài. Con cầu xin Đấng Christ thêm sức mới cho con, cất đi chứng nhức đầu trong con. Con cầu xin Đức Thánh Linh ban sự khôn sáng cho con để con thêm sự hiểu biết Lời Chúa. Con cảm tạ Đấng Christ và Đức Thánh Linh.

Thưa Cha, con xin trình bày sự suy ngẫm của con về ý nghĩa của I Cô-rinh-tô 4:1-13 như sau:

Câu 1: Phao-lô khuyên con dân Chúa tại Cô-rinh-tô hãy xem ông và các bạn đồng lao của ông, như những người phụng sự Đấng Christ và quản gia cho các sự mầu nhiệm của Thiên Chúa. Nghĩa là việc làm của Phao-lô và các bạn của ông là làm cho Đấng Christ, trong công tác phân phát Lời Chúa cho con dân Chúa. Các sự mầu nhiệm của Thiên Chúa được giãi bày trong Lời Chúa, mà Phao-lô và các bạn của ông được ban cho sự khôn sáng để hiểu và giảng dạy cho con dân Chúa.

Câu 2: Đức tính cần phải có của quản gia là trung tín. Trung tín có nghĩa là hết lòng, hết sức làm việc theo ý chủ. Người rao giảng Lời Chúa cần phải hết lòng, hết sức rao giảng Lời Chúa theo sự dẫn dắt của Chúa, không phải theo ý riêng, không phải theo ý của ai khác.

Câu 3 và câu 4: Phao-lô không ngại bị bất cứ ai tra xét về nếp sống và sự giảng dạy của ông. Dù đó là người trong Hội Thánh hay người không tin Chúa. Vì ông nhận biết rõ, bản thân ông không tắc trách trong chức vụ. Cũng chính vì thế mà ông cũng không cần tra xét bản thân mình, khi ông luôn hết lòng, hết sức làm việc. Ông cũng hiểu rằng, ông không được xưng công chính bởi sự hết lòng, hết sức phụng sự Chúa của ông. Vì sự được xưng công chính là do thật lòng ăn năn tội và tin nhận sự chết chuộc tội của Đấng Christ, không bởi bất cứ việc làm nào. Phao-lô hiểu rằng, Đấng Christ là Đấng tra xét mọi người, trong đó có ông.

Câu 5: Phao-lô khuyên con dân Chúa tại Cô-rinh-tô chớ phán xét về tấm lòng hầu việc Chúa của bất cứ ai. Vì ngoài Chúa, không ai biết được trong lòng của người khác. Chính Chúa sẽ phơi bày những sự kín giấu trong lòng của mỗi người, khi Ngài đến để đem Hội Thánh ra khỏi thế gian. Chính Chúa sẽ ban thưởng xứng đáng cho mỗi người, tùy theo mỗi việc người ấy làm. Những ai làm tốt với tấm lòng sốt sắng, yêu kính Thiên Chúa sẽ được Đức Chúa Trời khen thưởng.

Câu 6 và câu 7: Phao-lô cho biết, điều ông đang khuyên bảo con dân Chúa tại Cô-rinh-tô thì ông cũng đã áp dụng cho chính ông và A-bô-lô. Ông muốn họ học tập ông và A-bô-lô, thay vì kiêu ngạo, cho rằng mình có sự khôn sáng để đánh giá người này, người kia mà lập bè, kết đảng, gây chia rẽ trong Hội Thánh. Ông khuyên họ đừng nghĩ quá những gì được chép trong Thánh Kinh và được ông viết cho họ. Ông nhắc cho họ nhớ rằng, bất cứ ai có được điều gì cũng là do sự ban cho của Thiên Chúa. Ngay cả sự khôn sáng. Vì thế, đừng ai kiêu ngạo, cho rằng, mình hiểu biết hơn người mà tự đánh giá cao người này, đánh giá thấp người kia, thán phục người này, xem thường người kia. Một người nếu thật nhận được sự khôn sáng từ Chúa thì phải dùng đó để xây dựng Hội Thánh, không phải để gây chia rẽ. Và vì sự khôn sáng đến từ Chúa nên người nhận được sự ban cho ấy không có gì để khoe rằng, mình hơn người khác.

Câu 8: Phao-lô có ý nói con dân Chúa tại Cô-rinh-tô tự cho rằng, họ có sự khôn sáng, biết cai trị như vua. Nhưng thực tế, tình trạng của Hội Thánh tại Cô-rinh-tô cho thấy, họ hoàn toàn không biết cai trị bản thân, không biết cai trị những thói xấu của xác thịt, gây ra sự phân rẽ lớn trong Hội Thánh. Ông mong rằng, họ thật sự sớm biết cai trị như vua để ông và các bạn của ông cũng đồng trị với họ, trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời.

Câu 9: Phao-lô giải thích cho con dân Chúa tại Cô-rinh-tô hiểu rằng, những sứ đồ của Đấng Christ là những người đã được Đức Chúa Trời định cho phải chịu khổ trong linh vụ rao giảng Tin Lành. Họ như những tù tử hình trong đế quốc La-mã thời bấy giờ, bị đem ra đấu trường mua vui cho thế gian. Riêng các sứ đồ của Đấng Christ phải chịu những sự gian khổ, bất công, trước loài người và trước các thiên sứ.

Câu 10 và câu 11: Các sứ đồ bị người thế gian xem là ngu dại nhưng họ đem sự khôn sáng trong Đấng Christ đến cho con dân Chúa. Họ lao khổ, yếu đuối trong xác thịt để con dân Chúa được lớn mạnh trong thuộc linh. Họ bị xem là thấp hèn để con dân Chúa nhờ sống theo sự giảng dạy của họ mà đạt đến địa vị cao trọng trong Vương Quốc Trời. Họ phải chịu đói, chịu khát, chịu trần truồng, chịu bị đánh đập, lang thang từ nơi này đến nơi khác trong khi rao giảng Tin Lành và giảng dạy Lời Chúa.

Câu 12 và 13: Các sứ đồ phải tự làm việc kiếm sống cách khó nhọc. Khi bị rủa sả thì chúc phước. Khi bị bách hại thì nhẫn nhục, chịu đựng. Khi bị mắng chửi thì kêu gọi kẻ mắng chửi ăn năn. Họ bị thế gian và những kẻ giả hình trong Hội Thánh liên tục xem họ như rác rến, cặn bã.

Thưa Cha, tấm gương chịu khổ của các sứ đồ để làm tròn phận sự được giao phó, để xây dựng Hội Thánh của Ngài đáng cho mỗi một con dân của Ngài ghi nhớ và học theo. Xin Cha ban cho con có đủ ân điển của Ngài để chịu khổ, trong khi làm thành những việc lành mà Cha đã sắm sẵn cho con. Con cảm tạ Cha. A-men!

Trong ân điển của Đức Chúa Jesus Christ.

Huỳnh Christian Timothy
27/04/2023